Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người hoặc khiếp sợ, hoặc lạnh nhạt hướng về nhữngnữ tử đó.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nhìn thoáng qua phía Thục phi, Hiền phi, Mạc phi.Tịch Nhan lại không dám phân tâm ngoảnh lại nhìn, cuống quít đi xem Bất Lyđang khóc lớn, đem cô bé ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng dỗ .
Một mặt dỗ dành, một mặt ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đó, thấy sắc mặt họđồng loạt trở nên tái nhợt bất thường, nhưng nhìn qua lại thấy không giốngnhau -- Hiền phi vẫn trấn định, Thục phi hơi bối rối, mà Mạc phi lại có vẻ nhưsắp khóc đến nơi rồi.
Lúc này lại có thị vệ tiến lên đem thi thể thích khách xuống dưới xử lý, LâmLạc Tuyết cũng chậm rãi đi tới, nói khẽ với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng,việc tế trời quan trọng hơn, giờ lành đã đến, không thể trì hoãn."
Từ đầu tới cuối, nàng cũng không liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lạnh lẽo như trước, âm thầm cầm tay Tịch Nhan,rồi trước mắt bao người vây quanh mới chậm rãi đi về hướng đàn tế.
Dân chúng lúc này chưa hết cảm giác khiếp sợ, cũng đã có thị vệ phụng mệnhtiến lên, đưa bọn họ tản ra.
Tịch Nhan không câu nệ mà ôm lấy Bất Ly, cũng theo sau mọi người, đi về phíađàn tế.
Vì sự nhiễu loạn ngoài ý muốn mà lễ tế trời làm qua loa cho xong, trong lòngmọi người trong hậu cung đểu hoảng sợ, đều hãy còn suy đoán lai lịch tên sátthủ kia, thật ra trong ba phi tử này là ai làm.
Tận đến sau khi lễ tế chấm dứt thì Thập Nhị với vẻ mặt tiều tụy mới xuất hiện,sau đó lại biết những chuyện xảy ra trước đó, liền không ngừng tiến lên thỉnhtội với Hoàng Phủ Thanh Vũ. Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy hắn có bộ dáng thất hồnlạc phách, cũng không có nói thêm gì, chỉ lệnh cho tất cả hồi cung nghị quyết.
Quả nhiên, trở lại hoàng cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức hạ chỉ đem ba vị phitử cấm cung, đợi tra ra manh mối, chờ phán quyết xét xử. Sự tình đến nước này,bên trong hậu cung, nhất là trong cung của ba vị phi tử, mỗi người đều cảmthấy bất an.
Tịch Nhan cùng Bất Ly đều bị hoảng sợ không ít, Tịch Nhan còn chịu được, màBất Ly tuổi nhỏ, chưa bao giờ gặp phải tình hình nguy hiểm như vậy, vốn sợ hãikhông cần phải nói, hơn nữa lại còn bị quăng ngã nên thật lâu sau mới nínkhóc, lại vô luận thế nào cũng không chịu tách khỏi mẫu thân. Hoàng Phủ ThanhVũ thấy thế, liền đem Tịch Nhan chuyển qua Khâm An Điện nơi mình ở, giải thíchvới triều thần trong cung lấy lý do là vì trong điện ngập tràn long khí chânphúc, có thể giúp kiềm chế nỗi sợ hãi của hai người.
Tịch Nhan dỗ hồi lâu Bất Ly mới chịu ngủ, bèn đứng dậy đi tìm Hoàng Phủ ThanhVũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ở đông Noãn các nói chuyện cùng với Thập Nhị, Thập Nhịtự trách vô cùng, cung kính thỉnh tội. Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lắc lắcđầu, nói: "Không liên quan nhiều tới đệ, không cần phải tự trách. Thay vì hànhlễ hướng ta thỉnh tội, chẳng bằng suy nghĩ lại xem sát thủ kia là do ai pháitới."
Đang nói, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập nhẹ nhàng, Tịch Nhan theosau đẩy cửa ra đi vào, gặp Thập Nhị tại đó, vừa do dự có nên lui ra ngoài haykhông, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn cánh tay hướng về phía mình. Tịch Nhanliền đi đến bên cạnh, ngồi xuống dựa vào hắn.
Tay nàng cùng tâm can vẫn còn lạnh lẽo, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm xuống,lại nói: "Ly nhi ngủ rồi à?"
"Ừm" Tịch Nhan chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, cũng không quản Thập Nhị cònở đó, liền ngả đầu dựa vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Mất công lắm mới dỗ được conbé."
Thập Nhị thấy thế, cũng không ngốc mà nán lại, tìm cớ liền cáo lui .
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới quay sang ôm nàng vào trong lòng mình, nói: "Cóuống trà định kinh chưa? Hẳn là nàng phải sợ hãi rồi, trong lòng bàn tay cònlạnh như vậy."
Tịch Nhan dựa vào hắn, ánh mắt có chút ngưng trệ: "Thật ra lúc ấy, ta khôngnghĩ ngợi gì cả, chỉ sợ kẻ đó thương tổn Bất Ly. Hiện tại nhớ lại, mới thấy cóhơi hơi sợ."
"Tốt lắm, không có việc gì rồi." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ vỗ về lưng nàng, trầmgiọng nói.
Tịch Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó lên tiếng: "Một trong ba nàng, thực sựlà do ai làm đây."
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lạnh một tiếng: "Chưa chắc được."
Tịch Nhan lại mở mắt ra, nhìn hắn một cái: "Chàng cũng nghĩ như vậy à. Ngẫmra, hơn phân nửa khả năng là cha anh trong nhà họ tính kế, cũng không phảikhông có khả năng, phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được cười xoa mặt nàng: "Ta trước giờ không biếtrằng nàng lại hiểu được nhiều chuyện trong triều đến thế, thực ra cũng khôngngờ nàng cũng bị lâm vào cảnh tranh đấu này, nàng vốn không hề ngốc nghếch nêncũng thử nghĩ một chút xem sao."
Tịch Nhan khẽ than: "Sát thủ kia đã chết rồi, không thể đối chứng. Bọn họ tấtnhiên là muốn nhắm vào Mạc phi nhà không quyền không thế, nếu muốn tìm một kẻđứng ra chịu tội, bọn họ nhất định sẽ truy tội Mạc phi. Nếu như sát thủ kiagiết được ta, thì lập tức có thể một công mà loại bỏ được hai cái đinh trongmắt, mà như lúc này đây, ta lại không chết, bọn họ cũng ít nhất có thể loại bỏMạc phi, đúng hay không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc một lát, mới rốt cuộc cười nhẹ một tiếng: "Quảnhiên không hề ngốc."
"Vậy chàng tính làm như thế nào?" Tịch Nhan vội hỏi, "Ta cũng không muốn ngườivô tội phải chịu liên lụy. Hy sinh Mạc phi như thế thì sẽ giảm phúc giảm thọlắm." Tới đây, Tịch Nhan lại thở dài, nói: "Lại nói tiếp, ta coi như mang mệnhlớn, ngoảnh đi ngoảnh lại thế sự đã biến đổi bao lần rồi, thế mà vẫn khôngchết được."
"Không cho phép nói bậy." Trong thanh âm của hắn hàm chứa uất giận, bỗng trởlại ôn nhu,"Có ta đây là thiên tử che chở nàng, làm sao có thể để nàng có việcgì được?"
Không biết Tịch Nhan lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại càng thêm ảm đạm: "Ainói có chân mệnh thiên tử che chở thì sẽ không có việc gì? Nam Cung Ngự chẳngphải là chân mệnh thiên tử hay sao? Kết quả thiếu chút nữa thì ngay cả mệnhcủa bản thân còn không bảo đảm được...Thất lang, chàng nói cho ta biết, trênđời này nhất định còn có thể tìm ra Hỏa liên hoa cứu Nam Cung Ngự, có phảikhông?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại vươn tay ra, chậm rãi xoa đầu nàng: "Tất cả những ngườiđược phái đi đều đang dốc sức tìm kiếm, về phần trên đời có đóa Hỏa liên hoakia hay không, chúng ta chỉ có thể biết "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên"mà thôi."
Tịch Nhan cảm thấy vô cùng khổ sở, tựa vào trong lòng hắn, hơi có chút nghẹnngào.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ âm trầm, nhanh chóng chuyển đề tài, nói: "Về hômnay gặp phải chuyện này, nàng không cần can dự quá nhiều, nghe thấy không? Kẻnào gây tội, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó bị báo ứng, không cần nàng lo lắng.Nàng cùng Bất Ly chỉ cần mau chóng điều dưỡng thân thể thật tốt mới là quantrọng."
Ngoài điện, trời đất bao la vô tận , đột nhiên đợt gió Bắc nổi lên thổi rơibông tuyết đầu mùa. Tại hoàng cung Bắc Mạc, Tịch Nhan đã nếm trải mùa đông đầutiên, cứ lan ra lặng yên không một tiếng động như thế.
