Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 230



Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Huynh thích ta được bao nhiêu?"

Nam Cung Ngự không lên tiếng mà chỉ nở nụ cười, dời môi dán vào bên tai nàng:"Ta thích nàng, thích đến không thể dùng từ thích để hình dung".

Tịch Nhan sợ hãi kêu một tiếng, tránh xa hắn, che đôi tai mình lại, khóe miệngmang theo ý cười khiêu khích: "Nam Cung Ngự này, huynh đã nói như vậy với baonhiêu nữ tử rồi?"

Nam Cung Ngự chỉ cười mà không đáp, chỉ quay đầu xem giờ, đứng dậy, chỉnhtrang lại quần áo, xong xuôi mới quỳ xuống, nhướng mày trả lời nàng, đôi mắtcũng lộ ra ý cười: "Chỉ có nàng".

Ôn hòa tươi cười như vậy khiến trong lòng Tịch Nhan chợt ấm áp. Nàng phục hồilại tinh thần rồi lại không nhịn được nở nụ cười tự giễu, nhưng trong lòng thìlại nói - gả cho huynh ấy đi, huynh ấy đã bày tỏ nội tâm rõ ràng đến thế, gảcho huynh ấy, hẳn là lựa chọn tốt nhất rồi?

"Ta đi thông cáo thiên hạ nhé?" Thấy ánh mắt ấm áp của nàng, trong lòng NamCung Ngự bỗng nhiên rung động, cúi đầu nhẹ giọng nói.

Tịch Nhan cười cười: "Ừm".

Hôn sự được hoàng tổ mẫu định ra, không thể sửa đổi, mà hắn còn tôn trọng ýkiến của nàng như vậy.

Tịch Nhan cảm thấy thật ấm áp.

---------------------------------------------

Hoàng cung Bắc Mạc

Trong ngự thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ quần áo nguyệt sắc khắc hình rồng, mặttrên long văn như ẩn như hiện, làm tôn lên khí thế phi phàm. Mà ánh mắt và vẻmặt lại hơi lạnh, khiến người ta không khỏi run sợ.

Thập Nhất và Thập Nhị đứng một bên, đều dùng ánh mắt lạnh toát nhìn Lễ bộThượng thu đang quỳ trên mặt đất.

Lễ bộ Thượng thư nơm nớp lo sợ nằm trên đất, chỉ cảm thấy không khí trong ngựthư phòng cứng ngắc khiến người ta hít thở không thông. Sự việc liên quan đếnnhân công của mấy công trình nhỏ, hắn đã muốn thỉnh tội, cam đoan nhiều điều,bởi thật sự hắn không biết nên làm gì nữa, chỉ có thể chờ sự chỉ bảo của ThánhThượng. Cũng không nghĩ rằng, vị tân hoàng đế này lại không nói lời nào, khiếntrong lòng hắn nặng nề. Ngập ngưng hồi lâu, hắn mới cẩn thận mở miệng nhỏ nhẹ:"Hoàng thượng, nô tài nguyện ý lấy danh nghĩa cá nhân ứng tiền, làm tốt cáccông trình, tuyệt đối không để lãng phí ngân khố quốc gia ..."

Hắn đã nói đến mức này, thật sự là không biết nói gì thêm. Thập Nhất khôngkiềm được mà lộ ra vẻ đồng tình, nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ có phần hơidịu đi, nên đứng ra tiếp lời: "Hoàng Thượng, Lý đại nhân đã cam đoan như thế,vậy thì chi bằng nể tình công lao xưa nay, người cho Lý đại nhân thêm cơ hội,rồi đợi xem kết quả sau này".

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới lấy bút chấm chu sa, phê vài lời trên tấuchương, rồi ném về phía người nọ, thản nhiên nói: "Đi ra ngoài đi."

Lý đại nhân chỉ thấy cảm động đến rơi nước mắt: "Tạ Hoàng Thượng ân điển, tạThập Nhất Vương gia, nô tài cáo lui."

Mắt thấy hắn rời khỏi ngự thư phòng, Thập Nhị cuối cùng cũng nhịn không nổinữa đành bật cười: "Thất ca, làm thế thì quá tốt, quốc khố lại đỡ tốn chútbạc".

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, day day mi tâm, dường như lơ đãng mở miệng: "LãoCửu đâu?".

Thập Nhất và Thập Nhị thoáng nhìn nhau, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghethấy lời đáp từ cửa ngự thư phòng: "Đệ ở trong này".

Hoàng Phủ Thanh Thần vừa vào liền khóa cửa lại, Thập Nhất và Thập Nhị đều ngửiđược vị rượu nồng nặc, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi sau bàn cũnghơi nhướng mày, nhìn trong mắt hắn tràn ngập tơ máu, lại nói với Thập Nhị: "Đỡđệ ấy ngồi vào ghế đi"

Thập Nhị thở dài, nhưng vẫn làm theo lời phân phó, nhanh chóng giúp Hoàng PhủThanh Thần ngồi xuống.

"Đệ phụ trách những bản án của Lại bộ thế nào rồi?" Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúiđầu xem tấu chương, nhìn đến vài quyển cần Thập Nhất và Thập Nhị phụ trách,bèn bảo bọn họ tiến lên nhận, đồng thời cũng không quên hỏi tình hình củaHoàng Phủ Thanh Thần.

"Không biết" Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận lên tiếng, tựa nửa người trên ghế,nhìn lướt qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, rồi lại nhìn Thập Nhất, bỗng nhiên khoáttay, đụng ngay ấm trà trên bàn, nhất thời rơi bể nát.

Hoàng Phủ Thanh Vũ dù vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên mở miệng hạlệnh cung nữ hầu trà: "Mang chén trà khác cho Cửu gia đi"

"Không cần!" Hoàng Phủ Thanh Thần lại đứng phắt dậy, cũng không thèm quay đầumà chỉ đi về phía cửa.

"Cửu ca!" Thập Nhị cuối cùng không chịu được đành mở miệng, "Chỉ là một nữnhân thôi, sao huynh lại cư xử như trẻ con vậy? Vì nàng ta mà huynh đã bátnháo bao nhiêu lần rồi, vẫn không chịu để yên sao?"

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh một tiếng, quay đầu lại, nheo nửa đôimắt phượng dài: "Ta cư xử như trẻ con? Ồ, có lẽ thế. Đúng rồi, Thất ca này, đệvừa mới nghe được tin tức bên ngoài, mà quên nói huynh biết --- Mộc Cao Phi tổchức đại hôn, về phần cưới ai, chắc trong lòng huynh đã biết".

Sau đó, hắn không chần chờ gì mà rời khỏi ngự thư phòng.

Thập Nhất có chút lo lắng bèn ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉthấy hắn vẫn cứ cúi đầu xem tấu chương, sắc mặt không chút dao động. Lát sau,hắn trao đổi ánh mắt với Thập Nhị, hai người rốt cuộc cũng không lên tiếng.Nguồn:

Nhưng khi cúi đầu, trong lòng Thập Nhất lại không kìm được nghi vấn. Tịch Nhanrời đi, mục đích là để Hoàng Phủ Thanh Vũ quên nàng, mà cớ sao còn muốn tổchức đại hôn như vậy, để huynh ấy biết được chứ?

Khoảng chừng sau một chung trà, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu lên,hơi vận động cổ, rồi mới nhìn về phía hai người nói: "Cũng không còn sớm nữa,hai đệ đều nên hồi phủ nghỉ ngơi đi"

Chần chờ một chút, Thập Nhất vừa thấy hắn đứng dậy, vội nói: "Thất ca, có phảihuynh muốn đi thăm Bất Ly không? Đệ cũng đã lâu không gặp con bé, chúng tacùng nhau đi".

"Được" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ.

Trong cung Tây Lục, Thập Nhất nhìn chiếc nôi tiểu Bất Ly đang nằm, không nhịnđược mà mỉm cười rồi bắt lấy tay cô bé nắm tay mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắncực kỳ giống mẫu thân kia, nở nụ cười lớn: "Mới vài hôm không gặp, tiểu Bất Lylại lớn hơn rồi, không biết khi nào thì mới biết gọi Thập Nhất thúc nhỉ?".

Hồi lâu sau, hắn chỉ nghe mỗi thanh âm của mình và tiếng cười khanh khách củatiểu Bất Ly, rốt cuộc cũng không nhịn được quay đầu, thì thấy Hoàng Phủ ThanhVũ ngồi một bên, chỉ nhìn vào chiếc nôi của tiểu Bất Ly, đó là dáng vẻ thấtthần chưa từng có trước đây.

Trong lòng Thập Nhất không khỏi chấn động, thấp giọng gọi một tiếng: "Thấtca?".

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...