Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Truyện Sắc Hiệp -
Nguyên An năm thứ hai, cung đình Bắc Mạc lại truyền ra tin tức chấn động, Thấthoàng tử Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên tìm thấy di chiếu của tiên đế, đăng cơlàm vua, sửa niên hiệu thành Thành Đức, sắc phong Tứ hoàng tử Hoàng Phủ ThanhHựu làm thân vương. Nhưng theo dã sử ghi lại, sau cơn chính biến, Thất hoàngtử phản huynh đoạt vị, giả nhân giả nghĩa, phong
Tứ hoàng tử làm vương kì thực là chèn ép vô hình mà thôi.
Chân tướng đến tột cùng như thế nào, chỉ những người trong đại điện ngày ấymới biết được.
Sắc trời cũng dần sáng, sau khi đã thu xếp ổn thỏa mọi việc trong cung, ThậpNhất cùng Thập Nhị đi đến phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đứng ở trên đài caođón gió: "Thất ca, tất cả đều nằm trong kế hoạch."
Hoàng Phủ Thanh Vũ khoanh tay đứng đó, ánh mắt cao thâm mà xa xăm. Hồi lâusau, cả hai người mới nghe hắn lên tiếng: "Ừ, vất vả cho các đệ."
Thập Nhất thấy thế lại nói: "Thất ca, Khâm An điện đã sửa sang lại rồi, huynhđã một đêm không ngủ, đi nghỉ ngơi trước đi. Đệ sẽ đi đón Thất tẩu cùng Bất Lytiến cung."
"Không cần đâu." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói, "Bất Ly, ta sẽ tự mình điđón."
Thập Nhất nghe ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhịn không được nao nao, chỉ tronggiây lát, trong lòng dường như đã hiểu được chuyện gì, lên tiếng đáp ưng rồilui ra phía sau vài bước.
Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về phủ, trong phủ có rất nhiều người bán tín bánnghi, còn không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói chủ tử nhàmình đã đăng cơ làm hoàng đế, trong nhất thời tất cả đều kinh hãi, khi nhìnthấy Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất hiện, tránh không được đều quỳ xuống, nhưng lạikhông biết nên sửa đổi xưng hô với chủ tử nhà mình như thế nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức đi về tiểu viện của mình, vào đại sảnh, mới pháthiện trong sảnh mọi người đã quỳ đầy đất, chỉ có Thôi Thiện Duyên đang đứngđưa lưng về phía hắn, nén không được tiếng thở dài.
Không biết là ai không chú ý ngẩng đầu lên phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ đangđứng ở cửa, kinh hãi hô to một tiếng: "Thất gia!"
Thôi Thiện Duyên cuống quít xoay người lại, sắc mặt dĩ nhiên sợ tới mức biếnđổi hoàn toàn, vội tiến lên hành lễ: "Thất...... Hoàng Thượng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn những người trong phòng một cái,trầm giọng nói: "Tất cả quỳ gối nơi này làm gì? Vú nuôi đâu?"
Nghe được truyền triệu, vú nuôi vội bế Bất Ly từ trong phòng đi ra, nhìn thấyHoàng Phủ Thanh Vũ định quỳ xuống, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ đã ngăn cô ta lại,thật cẩn thận tiếp nhận Bất Ly từ trong lòng cô ta, nhìn nữ nhi vẫn đang ngủsay, khóe miệng hắn gợi lên một ý cười cực đạm.
Cuối cùng, hắn mới nhìn về phía những người đang quỳ trong phòng, không nóithêm bất cứ điều gì nữa, chỉ nói với Thôi Thiện Duyên: "Thôi Thiện Duyên,ngươi đi thu xếp mọi chuyện trong phủ, người nào nên vào cung, người nào nên ởlại, toàn bộ làm cho tốt."
Trong lòng Thôi Thiện Duyên dường như hiểu được điều gì, vội lên tiếng: "Nôtài tuân mệnh."
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới ôm Bất Ly xoay người rời khỏi tiểu viện, đithẳng một đường ra cửa phủ, cúi đầu bước vào cỗ kiệu, lại đột nhiên phát hiệnBất Ly trong lòng không biết tự khi nào đã thức tỉnh, giương đôi mắt đen tuyềnkhông hề chớp nhìn hắn, chỉ trong nháy mắt, bỗng nhiên liền khóc rống lên.
Tâm hắn dĩ nhiên chết lặng, nhưng đồng thời lại sinh ra cảm giác đau đớn, chậmrãi ôm chặt nữ nhi vào trong lòng, cúi đầu nói: "Ly nhi, con ngoan nhé."
Giờ này khắc này, khi hắn vừa rời đi trong viện lại lâm vào không khí tĩnhmịch như cũ. Hồi lâu sau, rốt cuộc có người lấy hết dũng khí ngẩng đầu lênnhìn về phía Thôi Thiện Duyên: "Thôi tổng quản, vì sao Vương gia không hỏisườn Vương phi nơi nào?"
Thôi Thiện Duyên đang tức giận, nghe vậy, lại càng căm tức: "Chuyện của Vươnggia đến phiên hạ nhân như ngươi hỏi đến hay sao, ngươi muốn toàn bộ nhữngngười ở đây đầu rơi xuống đất mới vừa lòng phải không?"
Người nọ sợ tới mức co người lại, không dám nói thêm gì nữa.
Hồi lâu sau, Thôi Thiện Duyên mới vò đầu bức tóc nói: "Từ nay về sau, bất cứai cũng không được phép nhắc đến chuyện của sườn Vương phi! Nếu ta còn nghe aibàn tán chuyện này, thì người đó sẽ không còn ngày lành tháng tốt nữa đâu!"
--------------------------------------------
Cùng lúc đó, tại một nơi cách kinh thành hai mươi dặm, có một chiếc xe ngựachạy như bay về phía Nam.
Bên trong xe ngựa, Tịch Nhan cuộn người thành một đoàn, nằm ngủ trên chiếctháp mềm mại rộng rãi, nhắm chặt hai mắt, từ đầu đến cuối vẫn không nhúcnhích.
Nam Cung Ngự rốt cuộc nhịn không được kéo nhẹ tấm chăn mỏng trên người nàng,thấp giọng nói: "Nhan Nhan, ngồi dậy ăn một chút gì đó đi. Muội đã không ăncơm vài canh giờ rồi."
Tịch Nhan không hề đáp lại.
Nam Cung Ngự vội đưa tay giúp đỡ nàng ngồi dậy, để nàng dựa vào trong lòngmình, lại gọi nàng hai tiếng, mới giật mình phát hiện nàng đã ngất đi.
Hắn bỗng dưng cứng cả người, ánh mắt cũng dần dần lắng đọng lại, cứ như vậy ômnàng một lúc lâu cũng không hề động đậy.
Qua thật lâu sau, Tịch Nhan mới tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn hắn mộtcái, lẩm bẩm nói: "Nam Cung Ngự......"
Nam Cung Ngự thản nhiên nở nụ cười: "Nhan Nhan, muội tỉnh rồi, ăn một chút gìđó rồi ngủ tiếp."
Đôi môi của Tịch Nhan tái nhợt, lắc đầu như trước, cuối cùng muốn nằm trêntháp ngủ lại: "Ta không đói bụng, ta......"
"Nhan Nhan!" Nam Cung Ngự lại gọi nàng một tiếng, Tịch Nhan làm ra vẻ khôngnghe thấy, xoay người lại liền lâm vào mê man.
Mãi cho đến khi trời tối, xe ngựa ngừng lại tại dịch trạm, Tịch Nhan mới tỉnhlại trong tay Nam Cung Ngự, nàng có chút mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái:"Đến chỗ nào rồi?"
"Chúng ta đã cách kinh thành hơn trăm dặm, với tốc độ như vậy, không đến mườingày chúng ta có thể tới Đại Sở."
Tịch Nhan lên tiếng, theo hắn xuống xe, trên người không còn chút khí lực,được hắn nửa dìu nửa kéo nàng đi vào bên trong dịch quán.
Nơi này vốn là địa phương hẻo lánh, mỗi ngày cũng chỉ có hai ba người ghé vàodịch quán uống rượu trò chuyện. Thấy khách đến, ông chủ đứng lên, dọn dẹp mộtchiếc bàn cho bọn họ.
"Mang một chén cháo đến đây, mặt khác lấy vài món điểm tâm, chuẩn bị hai gianphòng thượng hạng." Nam Cung Ngự thản nhiên phân phó cho ông chủ, sau đó quayđầu nhìn Tịch Nhan, bắt gặp nàng đang bị hấp dẫn bởi câu chuyện của hai ngườiở bàn bên cạnh.
"Ngươi nói có ngạc nhiên hay không chứ, tiên đế băng hà đã hơn một năm, thếnhưng đến lúc này lại không biết từ đâu xuất hiện ra một bản di chiếu, cũngkhông biết là thật hay là giả!"
"Theo ta thấy, căn bản chính là Thất gia vì muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đếnên cho người giả mạo chiếu thư, để danh chính ngôn thuận lên ngôi, tránh dânchúng đàm tiếu!"
"Vô cùng có khả năng. Nghe nói vị Thất gia này quả thật rất thủ đoạn, làm rachuyện này cũng không có gì là lạ!"
"Chỉ mong Bắc Mạc chúng ta đừng biến động một lần nữa! Uống rượu, uống rượu!"
Hai người kia phục lại cúi đầu uống rượu của mình, Tịch Nhan chậm rãi rũ mắtxuống, nằm úp sấp trên bàn.
Đúng lúc này, tiểu nhi mang cháo lên, Nam Cung Ngự đưa tay tiếp nhận, nói:"Nhan Nhan, mau ăn cháo đi. Muội đã đói bụng một ngày một đêm rồi, cứ tiếp tụcnhư vậy cũng không phải là biện pháp."
Hồi lâu sau, Tịch Nhan mới gật gật đầu, tiếp nhận cháo, húp từng ngụm một vàomiệng.
