Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Truyện Sắc Hiệp -
"Nói cho ta biết, Thập Nhất." Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ bình thản,"Nàng đã nói với đệ chuyện gì, những chuyện ta biết hay không biết, toàn bộđều nói cho ta biết đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cứ như vậy nhìn hắn không hề chớp mắt, giống như bất luậnnhư thế nào hắn cũng phải cho đáp án.
Thập Nhất không lảng tránh tầm mắt hắn Hoàng Phủ Thanh Vũ nhưng trong đầu lạihiện lên rất nhiều ý niệm, trong lúc nhất thời trở nên do dự, bồi hồi, cũngkhông biết đáp lại như thế nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên cười: "Ta nghĩ ta đã biết đáp án ."
Dứt lời, hắn bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Ta không muốn để chàng phải chịu đựng quá nhiều đau khổ," Thanh âm của TịchNhan bỗng dưng vang lên ở bên tai Thập Nhất, ngày ấy, trong mắt nàng mặc dùtràn ngập nước mắt nhưng vẫn mỉm cười, "Thập Nhất, chàng đối xử với ta thậtquá tốt, nhưng chàng đối xử càng tốt, ta thiếu chàng càng nhiều. Ta sẽ khôngcho chàng biết ta đã biết được mệnh ta kéo dài không còn bao lâu nữa, bởi vìchuyện này sẽ làm chàng mang thêm nhiều gánh nặng hơn. Nhưng đến tột cùng cóbiện pháp nào có thể giảm bớt thống khổ của chàng, Thập Nhất, ta không nghĩ rađược...... Ta sợ ta còn không thể chấp nhận được mình phải chết."
"Có lẽ, nếu chàng không hề yêu ta, lúc ta chết đi, chàng sẽ không phải khổsở."
"Thất ca!" Thập Nhất bỗng dưng đứng bật dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũđang đi ra cửa, "Huynh không cần lừa mình dối người, Thất tẩu sắp chết, nếuhuynh có thể điều chế ra được nửa viên thuốc giải kia thì Hoàng tổ mẫu sẽkhông làm như vậy. Dù sao Thất tẩu cũng phải chết, chi bằng, huynh buông tayđi......"
"Làm sao buông tay đây?" Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xoay người lại nhìn hắn,khóe miệng dường như mang theo ý cười, lại dường như trầm xuống .
Trong ánh nến lập lòe lúc sáng lúc tối, Thập Nhất cảm thấy mình chẳng phânbiệt được sáng tối, nhưng thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ lại rõ ràng lạnh nhạt:"Nếu nàng sớm đã biết toàn bộ chân tướng từ Hoàng tổ mẫu, nhưng lại muốn ởtrước mặt ta làm bộ như không biết gì cả, ta làm sao mà buông tay cho được? Talàm sao có thể buông tay để cho nàng một mình phải chịu đựng sự thật như vậychứ?"
"Tẩu ấy không phải một mình!" Thập Nhất bước đi về phía hắn, trong ánh mắt lộra sự lãnh liệt, "Thất tẩu có biết chân tướng hay không đệ không rõ lắm, nhưngđệ biết tẩu ấy cho tới bây giờ cũng không phải một mình, tẩu ấy còn có NamCung Ngự, Nam Cung Ngự mới là người ở bên cạnh tẩu ấy lâu nhất, mới là ngườiquan trọng nhất đối với tẩu ấy!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, ở chỗ sâu trong đôi mắt dường như có mạch nướcngầm bắt đầu khởi động.
Thập Nhất nhìn hắn, nói tiếp: "Đúng, tẩu ấy đối với Thất ca huynh cũng khôngphải là vô tình. Nhưng Thất ca huynh là người như thế nào? Lúc trước vì cướinàng, huynh đã mất nhiều tâm tư, càng không nói đến huynh vì để mang niềm vuiđến cho nàng đã làm nhiều chuyện! Thế gian này có nữ tử nào không động tâmchứ? Nhưng Thất ca, tình ý của tẩu ấy đối với huynh không thể so với huynh đốivới tẩu ấy, tẩu ấy sẽ dao động, tẩu ấy sẽ thay đổi, trong lòng tẩu ấy còn cókhả năng dung nạp được người thứ hai!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lui ra phía sau từng bước, dựa mình vào cánh cửa, vẻ mặtcũng lúc sáng lúc tối, nhìn không ra cảm xúc gì.
"Thất ca, huynh tội gì đối xử với tẩu ấy tốt như vậy? Lòng huynh đều tràn ngậphình bóng tẩu ấy, nhưng ở trong lòng tẩu ấy, có lẽ ngay cả Nam Cung Ngự huynhcũng không thể so sánh được, ngay cả một nửa vị trí cũng không chiếm được!"Thập Nhất cố nén đau khổ tràn ngập trong lòng xuống, tiếp tục nói, "Không phảihuynh muốn biết ngày đó ở trước mộ phần của Vũ nhi tẩu ấy nói với đệ chuyện gìsao? Tẩu ấy nói, tẩu ấy với Vũ nhi muốn cùng nhau đi du ngoạn khắp nơi, nay Vũnhi không còn nữa, tẩu ấy nói tẩu ấy nên thay Vũ nhi đi khắp nơi, đến thật lâuthật lâu về sau, khi xuống hoàng tuyền gặp lại Vũ nhi mới không hổ thẹn. Nhưngsau đó, khi đệ nói, huynh không bao giờ nhàn hạ để cùng tẩu ấy du ngoạn núisông, tẩu ấy chỉ cười đáp một câu, không có huynh còn có Nam Cung Ngự."
Khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc hoàn toàn chìm trong bóng tối, ThậpNhất không thấy rõ vẻ mặt hắn, cũng nghe không thấy hắn đáp lại, rốt cuộc thấpgiọng nói tiếp: "Thất ca, trước sau gì tẩu ấy cuối cùng cũng phải chết, huynhsớm hay muộn cũng phải buông tay, chi bằng từ giờ trở đi, nên quên tẩu ấy đi."
--------------------------------------------
Sau khi Tịch Nhan hoàn toàn bình phục hẳn, gian phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũcùng gian phòng cách vách của tiểu Ly rốt cuộc cũng được nối thông, có mộtcánh cửa có thể trực tiếp đi từ phòng này sang phòng kia, như vậy, Tịch Nhancó thể không cần ra cửa hứng gió mà cũng có thể tự mình đi sang thăm nữ nhi.
Vì thế, cơ hồ toàn bộ thời gian nàng đều dùng đặt trên người nữ nhi, thậm chíngay cả công việc may vá thêu thùa nàng vốn không quen giờ cũng tập tành làmthử, dưới sự trợ giúp của Ngân Châm, nàng muốn tự mình may quần áo cho nữ nhi.
Ngân Châm nhìn nàng tự mình cắt vải, nhịn không được nở nụ cười: "Sườn Vươngphi, tiểu quận chúa còn nhỏ như vậy, sao phải dùng nhiều vải như thế?"
Tịch Nhan nhẹ nhàng vỗ về tấm vải, trong mắt tràn đầu ngấn lệ: "Không phải làmcho bé mặc bây giờ. Đợi đến khi bé được ba tuổi may một bộ, khi sáu tuổi maymột bộ, khi mười hai tuổi may một bộ, ngươi nói được hay không?"
Ngân Châm ngạc nhiên: "Làm nhiều như vậy sao? Đợi đến lúc đó làm không đượcsao? Vì sao hiện tại phải làm?"
Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhi đang ngủ say bên cạnh, khóe miệngchậm rãi gợi lên: "Ta sợ đến về sau --"
"Nô tỳ biết!" Ngân Châm bỗng nhiên nở nụ cười, "Sườn Vương phi sợ sau này lạicó thêm tiểu quận chúa hay tiểu thế tử thứ hai, thứ ba, đến lúc đó, nhiều đứabé như vậy, làm sao may kịp có phải hay không?"
Đứa thứ hai, đứa thứ ba...... Ánh mắt Tịch Nhan trở nên xa xăm, bỗng nhiên cảcười: "Đúng vậy, đến lúc đó, làm không được ."
Ngân Châm cười cười, cầm lấy kéo cắt một sợi chỉ, lại nói: "Đến lúc đó cho dùsườn Vương phi muốn làm, Vương gia cũng không nỡ để cho sườn Vương phi làm,những chuyện may vá thêu thùa linh tinh, nói chung cũng rất hao tổn tinh thần.Về phần sườn Vương phi nói gì mà ba tuổi một bộ sáu tuổi một bộ hay là thôiđi, bây giờ sườn Vương phi còn ở cữ, không nên mệt nhọc nhiều. Nô tỳ nghe mamatrong viện nói thời gian ở cữ nhất định phải điều dưỡng cho tốt, bằng không sẽtạo thành bệnh về sau không tốt."
Tịch Nhan nhẹ nhàng đẩy đẩy chiếc của tiểu Ly, cũng không ngẩng đầu lên nói:"Không có bệnh về sau."
Ngân Châm giống như không nghe thấy, lại nói: "Sườn Vương phi, nếu không thìnhư vậy đi, nô tỳ sẽ may những bộ quần áo này thành hình trước, sau đó Vươngphi chỉ cần khâu mấy mũi, cũng xem như sườn Vương phi làm cho tiểu quận chúa,có được không?"
Tịch Nhan hơi thất thần, dừng hồi lâu mới nói tiếp: "Ta muốn tự mình làm, đếnlúc đó, nếu ta không làm xong, ngươi sẽ giúp ta làm. Quan trọng nhất là lúcBất Ly lớn lên, nhất định phải mặc quần áo mẫu thân may cho."
Ngân Châm nghe những lời này như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng không dámhỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.
