Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Trong căn phòng được ngăn cách khỏi sự ồn ào bên ngoài, mùi thuốc tràn ngập,Tịch Nhan chậm rãi đưa cổ tay cho đại phu Hứa Mạt An trước mặt.
Hứa Mạt An ngưng mi xem mạch, Tịch Nhan khẽ cười: "Ngày đó tiên sinh chưa biếtđược thân phận của ta, lại gọi ta là "Phu nhân", đó là bởi vì xem mạch cho ta.Nay, ta đến xin thỉnh giáo tiên sinh, ngày đó đến tột cùng là xảy ra chuyệngì."
Sau một lúc lâu, Hứa Mạt An mới chậm rãi rút tay về, thở dài một tiếng: "Lãohủ làm nghề y hơn hai mươi năm, không ngờ thì ra y thuật vẫn chưa tinh, trênđời này, đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn."
Tịch Nhan nhìn hắn, lẳng lặng đợi câu nói kế tiếp.
"Mặc kệ nói như thế nào, ngày đó mạch tượng của phu nhân đúng thật là hỉ mạch.Mà nay nghĩ lại, nhất định là ngày đó, có người dùng thuốc khống chế thân thểphu nhân thậm chí thay đổi mạch tượng tạo thành những biểu hiện giả hỉ mạch.Nhưng loại thuốc này rất âm độc, đối với thân thể nữ tử gây thương tổn vô cùngnghiêm trọng." Thần sắc Hứa Mạt An ngưng trọng, nhìn về phía Tịch Nhan, "Phunhân chắc là đã phải trải qua một quãng thời gian thực vất vả rồi?"
Tịch Nhan chậm rãi rút tay lại, nhẹ giọng cười: "Đúng vậy, ở quỷ môn quan dạochơi một vòng, thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng không còn."
"Phát bệnh bao lâu rồi?"
Tình trạng tay chân lạnh lẽo thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng dùng thuốc để khốngchế, cho đến tháng trước, thuốc này dường như không còn tác dụng."
Hứa Mạt An gật gật đầu: "Thì ra vẫn có ngườ dùng thuốc giúp phu nhân khống chếbệnh tình, cũng khó trách – hiện nay thân mình phu nhân đã hoàn tòan bìnhphục, chắc là đã tìm được thuốc hay, chúc mừng phu nhân."
Chúc mừng. Tịch Nhan lẳng lặng nghe hai chữ này, trong lòng một chút xúc độngcũng không có, chỉ thản nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười: "Đa tạ Hứa tiênsinh."
Rời khỏi y quán, Tịch Nhan đột nhiên không muốn lên xe ngựa, bèn nói với NgânChâm: "Chúng ta đi vòng quanh một chút đi."
"Dạ." Ngân Châm lên tiếng, trong lòng nhịn không được âm thầm kêu khổ, nhìnchung quanh, ánh mắt của mọi người bắt đầu tập trung trên người Tịch Nhan,trong lòng càng âm thầm lo lắng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Tịch Nhan lại xem như không thấy, chỉ đi về phía trước không chủ đích, bước đithật nhẹ nhàng.
Nàng vẫn chưa búi tóc, mái tóc đen nhánh vẫn thả sau lưng, quần áo đơn giảnmàu hồng nhạt, bộ dáng giống như là một tiểu thư trong phủ nào đó chưa lấychồng, làm cho nhưng người đi lại trên đường đều thèm nhỏ dãi.
Tịch Nhan không phải chưa từng đi dạo ngoài phố xá, chỉ là chưa từng đi dạotrên phố xá Bắc Mạc, càng chưa từng dùng hình dáng như vậy thoải mái xuất hiệnở trên đường phố đông đúc trong kinh thành.
Dẫn theo Ngân Châm tiến vào một cửa hàng bán son phấn, Tịch Nhan không chút dodự liền đi vào.
Ông chủ cửa hàng vừa thấy bộ dáng của Tịch Nhan, lập tức tiến lên tiếp đón,chỉ kém không có hành đại lễ: "A, đây là vị tiểu thư trong phủ nào mà lão chưatừng gặp qua vậy chứ? Tiểu thư muốn chọn lựa thứ gì?"
Tịch Nhan cười nhưng không nói, chậm rãi mở một hộp son trước mặt, thoa thửmột ít lên mu bàn tay, lắc lắc đầu: "Không đủ hồng."
Ông chủ thấy nàng không nói là người trong phủ nào, chỉ nói là không tiện chobiết, lập tức đánh giá nàng chắc hẳn là công chúa hay cung nữ trong cung chuồnra ngoài chơi, nhất thời trở nên ân cần, sai người mang lên các loại hàng hóacho Tịch Nhan chọn lựa.
Ngân Châm đi theo bên cạnh Tịch Nhan bấy lâu nay chưa bao giờ nhìn thấy TịchNhan để ý đến các thứ son phấn này nọ, nay thấy tình hình như vậy, không khỏicảm thấy kinh ngạc. Nhưng dù sao cô ta cũng là thân nữ nhi, nhìn thấy trướcmắt đủ loại son phấn, cuối cùng cũng không khỏi nổi lên hưng trí, quên mấtthân phận chủ tớ, cùng với Tịch Nhan hưng phấn bừng bừng chọn chọn lựa lựa.
Đến cuối cùng, hai người dường như chọn lựa hết các món trong cửa hàng, thanhtoán bạc xong, sai người đem những thứ mua được thảy lên xe ngựa, sau đó đisang một cửa hàng khác.
Ngân Châm làm tỳ nữ nhiều năm, chưa bao giờ được làm càn cùng tận hứng nhưvậy, sau khi từ trong cửa hàng thứ ba đi ra, cô ta thiếu chút nữa trở thành tỷmuội của Tịch Nhan.
Nhưng vẫn còn xảy ra chuyện.
Lúc đó, Ngân Châm đang rất cao hứng nói với Tịch Nhan về cửa hàng may quần áovừa rồi, Tịch Nhan chậm rãi đi về phía trước, mỉm cười nghe cô ta nói, nhưngkhi cô ta vừa lui lại liền đột nhiên đâm sầm vào lòng một người.
Nghe bên tai vang lên tiếng cười có ý khinh bạc, Ngân Châm sợ tới mức co rụtthân mình lại, vội quay trở về bên cạnh Tịch Nhan, nhìn về phía người mình vừamới đụng vào.
Đó là một công tử trẻ tuổi trong y phục hoa lệ đắt giá, tuổi cũng không quáhai mươi lăm hoặc hai mươi sáu, dáng vẻ thuộc con cái gia đình giàu có, đitheo phía sau là vài người có vẻ là gia đinh.
"Bất ngờ, bất ngờ!" Ánh mắt tên công tử đó đảo qua mặt Tịch Nhan, nhất thời lalên, "Ta thấy ả tỳ nữ này đã xinh đẹp rồi, không ngờ chủ tử lại tuyệt sắc nhưvậy!"
Ngân Châm vừa nghe cảm thấy không ổn, liền quay đầu định gọi thị vệ đến, nhưnglại bị Tịch Nhan kéo lại.
Chỉ thấy Tịch Nhan mỉm cười nắm lấy tay Ngân Châm, sau đó liền vòng qua đámngười kia tiếp tục đi về phía trước.
"Đợi chút!" Tên công tử kia bỗng dưng ngăn cản nàng lại, cúi đầu xuống, ngữkhí giống như lấy lòng lại giống như dụ dỗ, "Nàng là thiên kim trong phủ nào,vì sao ta chưa bao giờ gặp qua nàng?"
Tịch Nhan nâng mắt liếc nhìn hắn một cái, mắt đẹp đảo quanh, hé miệng khẽ cườinói: "Mỗi vị thiên kim ở các phủ trong kinh thành này, công tử đều biết hấtsao?"
Tên công tử kia vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng, bỗng thấy thần hồn điên đảo,vội la lên, "Nàng đến tột cùng là cô nương nhà ai, nói cho ta biết, ta sẽ đếnquý phủ cầu hôn!"
Tịch Nhan quét mắt liếc hắn một cái, bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôimắt đẹp như tơ nhìn hắn: "Ngươi, trong nhà có rất nhiều tiền sao?"
Tên công tử kia vừa nghe thấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười ngầmhiểu: "Thì ra là đòi tiền , ta còn nghĩ đến là tiểu thư nhà ai! Bất quá với bộdáng này của nàng cũng tuyệt đối có giá trị, nói, nàng muốn bao nhiêu?"
"Ngươi có bao nhiêu?" Trong nháy mắt nàng trở nên dịu dàng, cong miệng nhìnnam tử lỗ mãng trước mặt.
Tên công tử kia nhất thời cứng người lại, ngay sau đó, bảo một tên gia đinhđến gần, lấy ra một đống ngân phiếu trong người tên gia đinh kia, đưa tất cảtới trước mặt Tịch Nhan: "Theo ta đi, tất cả đều là của nàng."
Người qua đường đều sợ hãi tham thầm trong bụng, có thể thấy được số lượngngân phiếu lớn bao nhiêu.
Tên công tử kia nhất thời dào dạt đắc ý, thế nhưng Tịch Nhan lại chỉ khẽ bĩumôi, tiếp nhận ngân phiếu, ngượng ngùng nói: "Vậy để ta đếm xem sao?" Nàng cầmlấy đống ngân phiếu thổi thổi, bỗng nhiên quay đầu lại gọi một gã sai vặt đitheo phía sau đến: "Lâm Bình, cầm lấy đống ngân phiếu này phân chia cho cáchuynh đệ ngươi uống trà."
Người qua đường lại thêm một trận kinh hãi, Lâm Bình khiếp sợ tiếp nhận đồngngân phiếu, nhưng chỉ biết đứng yên tại chỗ, động cũng không dám động.
Tên công tử kia vừa sợ vừa giận: "Khẩu khí thật lớn!"
Tịch Nhan khẽ thở dài một tiếng, lại cười nói: "Có biện pháp nào khác đâu, tađã từng tiêu tiền như nước, công tử không phải để ý đến chuyện này chứ?"
Tên công tử kia nhịn không được hít vào một hơi, định tiến lên nói thêm điềugì, bỗng nhiên trong lúc đó, không biết từ chỗ nào hiện ra một thân ảnh namtử, đánh một chưởng thật mạnh vào ngực hắn, đồng thời gầm lên một tiếng: "Giỏicho tên lãng tử lỗ mãng, cũng không nhìn xem là ai đứng trước mặt ngươi, còndám vô lễ như thế!"
