Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 150



Nàng khẽ nghiêng người nép vào một gốc cây hải đường bên cạnh, để Hoàng PhủThanh Vũ cùng Lâm Lạc Tuyết thể nhìn thấy.

Xuyên qua nhánh cây hải đường to khỏe, Tịch Nhan có thể trông thấy ánh mắtHoàng Phủ Thanh Vũ nhìn về hướng bên này, lúc nhìn đến Hoàng Phủ Thanh Hoànhtựa hồ dừng lại một chút.

Bởi vì cách quá xa, nàng không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn.

Sau khi hắn cùng Lâm Lạc Tuyết biến mất khỏi tầm mắt nàng, Tịch Nhan mới từphía sau gốc cây hải đường đi ra.

Nàng cố ý không quan tâm đến ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Hoành, lúc này nàngđi phía trước hắn, hướng tới Cảnh Hoa cung, bước đi thong thả mà tiêu sái .

Hoàng Phủ Thanh Hoành nhanh chóng đuổi theo, sóng vai đi cùng nàng, ánh mắt tàtứ như đang đánh giá điều gì đó: "Ta đang suy nghĩ, thật ra là lão Thất khôngbiết chừng mực, hay là nàng thật sự không có gì đáng để lưu luyến, nên mới làmcho hắn chán ghét mau như vậy?"

"Vấn đề này, Lục gia nên đến hỏi hắn." Tịch Nhan lạnh lùng đáp một câu, bấtgiác âm thầm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của mình.

Khi Hoàng Phủ Thanh Hoành vừa thốt ra câu nói kia, nàng cảm thấy như đã từngnghe qua rồi.

Một năm trước, Nam Cung Ngự cũng từng nói với nàng như thế.

Khi đó vẫn còn đang ở Đại Sở, bề ngoài nàng có vẻ tiêu diêu tự tại, vui đếnquên cả trời đất, nhưng mỗi khi đêm về, lại luôn nhịn không được nhớ tới HoàngPhủ Thanh Vũ.

Có thời gian nàng sinh bệnh, vô tình bị Nam Cung Ngự phát hiện dưới gối củanàng cất giấu một khối ngọc bội, trong lúc nàng mê mê tỉnh tỉnh hắn đã nói vớinàng như thế, nàng chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà "Không chiếm được mới là tốtnhất, nếu một khi hắn chiếm được muội rồi, sẽ nhanh chóng chán ghét muội thôi…".

Khi đó nàng chỉ cảm thấy Nam Cung Ngự đang cố tình gây sự, nhưng hôm nay nghĩđến lại cảm thấy không phải là không có lý.

Nhìn về phía nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ biến mất, Tịch Nhan cảm thấy tâm mình cũngtrở nên lạnh dần.

Thật sự sẽ như thế sao, bây giờ buông tay sao?

Trong chính điện Cảnh Hoa cung, lúc này đang diễn ra màn biểu diễn ca múa mừngđất nước thái bình, cảnh tượng vô cùng hoà thuận vui vẻ.

Tịch Nhan vẫn khoan thai đi tới, nhưng chỉ khác là người đi bên cạnh khôngphải là Hoàng Phủ Thanh Vũ. Dù là như thế, thời điểm nàng cùng Hoàng Phủ ThanhHoành xuất hiện trong điện vẫn hấp dẫn đa số ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Tịch Nhan vừa vào cửa liền nhìn về phía chỗ ngồi của Anh vương phủ.

Bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ có vẻ như vừa mới ngồi xuống, hơi nhướng màynghiêng người nghe Thôi Thiện Duyên bẩm báo gì đó, không bao lâu liền vội đứngdậy, nháy mắt quay đầu liền thấy Tịch Nhan cùng với Hoàng Phủ Thanh Hoành phíasau nàng, ánh mắt nhất thời liền trầm xuống.

Hoàng Phủ Thanh Hoành vội đỡ lấy Tịch Nhan đưa đến chỗ ngồi, Tịch Nhan mỉmcười nói lời cảm ơn với hắn, hắn mới liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái,cười cười trở về chỗ ngồi của mình.

Tịch Nhan ngồi xuống bên trái Hoàng Phủ Thanh Vũ, liếc nhìn hai người vừa đãsớm ngồi vào vị trí, hắn cùng với Lâm Lạc Tuyết, lên tiếng: "Vương gia, Vươngphi."

Xưng hô dễ gọi dễ nghe như vậy, giống như nàng mới là kẻ chen vào giữa haingười bọn họ.

Nhưng mà vì sao nàng bỗng cảm thấy dường như đây mới chính là sự thật vậy?

Khóe miệng nhịn không được gợi lên một ý cười lạnh lùng, lúc nãy còn muốn tìmhắn hỏi rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra nhiều ngày nay thế nhưng toàn bộ sự xúcđộng đó đều biến mất vô tung vô tích, chỉ còn lại là tay chân cũng như tâm đãtrở nên lạnh lẽo. Truyện Tiên Hiệp - -Y

Đúng lúc bên cạnh có người dâng trà nóng, Tịch Nhan nâng ly lên miệng, tựa hồkhông sợ nóng, vội vàng nuốt xuống hai ngụm, nhưng một chút cũng không cảmgiác bị nóng, buông chén trà, âm thầm chịu đựng.

Vừa nhấc đầu lên, nàng phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhìn chằm chằm vàomình, thấy nàng ngẩng đầu lên, phút chốc trong mắt xuất hiện nhiều đốm lửa,bạc môi nhếch lên: "Ai đánh ?"

Tịch Nhan nao nao một lúc mới phục hồi tinh thần lại nghe hắn đang nói gì.Nàng rũ mắt xuống, lấy tay phủ lên chỗ vẫn còn phiếm đau, thản nhiên nói:"Không ai cả, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."

Bàn tay hắn đang đặt trên bàn đột nhiên nắm chặt lại, nhưng chưa kịp nói gìthì ngoài đại điện truyền tới thanh âm báo Thái Hậu giá lâm.

Thái Hậu quanh năm ở trên núi, trong suốt một năm hầu như chỉ có đêm trừ tịchmới hồi cung, bởi vậy tất cả mọi người trong điện đều đứng dậy, cung nghênhThái Hậu.

Tuy nói là đêm trừ tịch nhưng Thái Hậu vẫn khoác trên nguời bộ quần áo trắnggiản dị như trước, so với các phi tần ở chốn hậu cung nhờ phấn son và trangsức phụ trợ thêm thì phong thái của bà cao quý xuất trần không nói nên lời.Nhưng phong thái xuất trần như vậy, trong mắt Tịch Nhan chỉ là trò cười trongthiên hạ thôi.

Thái Hậu rất nhanh ra hiệu cho tất cả mọi người cùng ngồi xuống, nhìn một vòngtrong điện, khi nhìn thấy Tịch Nhan cũng không có phản ứng khác thường nào,rất nhanh chuyển tầm mắt đi nơi khác.

Nhưng Vạn quý phi theo hấu bên cạnh Thái Hậu bỗng nhiên mở miệng: "Lão Thất,ngươi lại đây một chút."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười tiến lên, đầu tiên hành lễ với Thái Hậu cùng với cácphi tần, sau đó mới đi đến bên cạnh Vạn quý phi; Vạn quý phi vừa nói với hắnđiều gì đó vừa nhìn về phía Tịch Nhan, thấy Tịch Nhan đang nhìn sang bên nàyliền mỉm cười với nàng.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhìn sang đây, Tịch Nhan tránh đi rất nhanh,cúi đầu xuống uống trà.

Trong lòng không phải không có nghi vấn. Hôm nay rõ ràng là Vạn quý phi pháingười tiếp mình vào cung, nhưng kết quả là gặp được Lục hoàng phi, bây giờkhông biết nàng lại đang nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ về điều gì?

Trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, nên ngay cả khi hắn trở về khi nào cũngkhông biết được.

Mãi cho đến khi hoàng đế đi vào điện, mọi người đều hành lễ, nàng vừa xoay đầumới nhìn thấy hắn ngay bên cạnh, vẫn nhìn chằm chằm mình như trước, nhưn ánhmắt so với lúc nãy có sự khác nhau rất lớn, nàng bất chợt hốt hoảng, cảm thấysâu thẳm trong đôi mắt hắn chứa đựng sự ôn nhu cùng thâm tình ngày trước.

Ngay lúc nàng đang tự chế giễu mình ảo tưởng thì hắn lại đột nhiên vươn bàntay ra, ôm lấy thắt lưng của nàng, nhìn vào khuôn mặt nàng: "Có đau không?"

Chỉ một câu nói thôi đã làm cho nỗi ủy khuất cùng những áp lực được đè nén ởtận sâu trong đáy lòng Tịch Nhan dường như muốn trào dâng hết ra ngoài, nhưngthái độ của hắn chuyển biến mau như vậy, đột ngột như vậy, ngược lại càng làmcho trái tim nàng cảm thấy băng giá. Vì thế cắn răng nén sự đau đớn cùng nỗighen tuông đang dâng lên, thản nhiên nói: "Không đau."

Bộ dáng nàng cắn răng chịu đựng đều lọt vào trong mắt hắn, ánh mắt hắn trongnháy mắt liền trở nên phức tạp, không thể nói nên lời có bao nhiêu cảm xúc ẩnchứa trong đó. Hắn vô thức chạm vào tay nàng, phát hiện tay nàng hoàn toànlạnh lẽo, sắc mặt hắn bỗng trở nên trầm trọng hẳn.

Tịch Nhan dùng sức có thoát khỏi tay hắn, vừa nhấc đầu lên, liền thấy ánh mắtLâm Lạc Tuyết mang theo ý cười lạnh lùng nhìn lại đây, nhất thời trong lòngnàng chỉ cảm thấy phiền chán, cố giãy khỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng lên đi vềphía ngoài điện.

Bên ngoài điện có một nhóm thái giám đang cầm đèn đi vào.

Trên tay một thái giám đang cầm một chiếc chén bạch ngọc liên hoa cực kỳ tinhxảo và trân quý, bước đi vô cùng cẩn thận hướng về phía hoàng đế, không nghĩtới Tịch Nhan lại bất ngờ đi từ trong ra như vậy, nhất thời trở tay không kịp,chiếc chén liên hoa trong tay "Ba" một tiếng rơi xuống đất.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...