Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 148



Sáng sớm ngày ba mươi tháng chạp, Tịch Nhan từ trên giường tỉnh lại, khẽnghiêng thân mình, nhìn ngoài ánh sáng chiếu vào qua khung cửa sổ, tim đậpmạnh và loạn nhịp , trong lòng tự nhiên trống rỗng, giống như mất đi gì đó.

Đêm qua ngủ cũng không an ổn, bởi vậy đôi mắt xuất hiện một vòng thâm đen. Kỳthật không phải chỉ có đêm qua, liên tiếp vài đêm rồi, nàng ngủ không được yêngiấc.

Đã ba ngày nàng chưa gặp mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, không chỉ không gặp mặt, thậmchí ngay cả đôi ba câu nói của hắn nàng cũng chưa nghe, đến việc uống thuốccủa nàng, từ hai ngày trước thuốc đã dùng hết hắn cũng không cho người mangđến nữa.

Nhưng thật ra từ hai hai ngày trước, nha hoàn trong tiền viện đến đây mang chonàng câu đối xuân cùng chữ phúc hắn tự tay viết, lúc ấy Tịch Nhan liền mở raxem, chỉ thấy hai câu đối bình thường: "Lâu ngoại xuân âm cưu gọi vũ, đìnhtiền ngày ấm điệp phiên phong", trong lòng không biết vì sao có chút thấtvọng.

Bỗng dưng lúc ấy nàng như nghĩ tới điều gì đó bèn hỏi nha hoàn mang chữ đến:"Thất gia đều viết câu đối xuân cho mỗi viện sao?"

"Bẩm sườn Vương phi, Thất gia dựa theo lệ thường, đều viết câu đối cho mỗiviện. Chỉ có câu đối ở cổng vương phủ là do Hoàng thượng ban thưởng thôi."

Tịch Nhan nhịn không được cảm thấy nao nao. Hắn có thời gian rãnh rỗi để viếtcâu đối xuân cho mỗi tiểu viện, cớ sao lại không có thời gian ghé đến tiểuviện của nàng? Tuy nói ngày từ Lăng Tiêu sơ trở về, nàng làm mặt lạnh với hắn,nhưng cũng bởi vì hắn cùng nàng làm cho Tử Ngạn biến thành bộ dáng kia thôi.Huống chi, nếu ngày đó không phải hắn bày mưu, làm cho nàng mang thai đứa bétrong bụng thì tình hình chắc chắn sẽ không như thế này.

Tuy nói như thế, nhưng dù sao nàng cũng đã không muốn so đo những chuyện ngàyxưa với hắn nữa, giờ phút này nếu lại nhắc đến chuyện Tử Ngạn thì nàng có vẻquá nhỏ nhen, kiếm cớ gây sự.

Bởi vậy mặc dù ngày đó Tịch Nhan có náo loạn một chút, nhưng thật ra nàng cũngkhông giận gì hắn mấy.

Không nghĩ tới ba ngày liền sau đó, nàng không nhìn thấy thân ảnh hắn nữa.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, theo lệ cũ, trong cung sẽ có, hơn nữa dạyến tối nay là bữa tiệc long trọng nhất trong năm. Giờ phút này Tịch Nhan đangđấu tranh với bản thân nên đi hay không, hoặc hắn có dự định cho mình đi haykhông.

Đợi cho đến chiều, cuối cùng tiền viện có người đến mời nàng vào cung, nói làxe ngựa đã chuẩn bị xong đang đợi trước cửa phủ.

Trong lòng Tịch Nhan không khỏi khó chịu, nên nàng chỉ ăn mặc trang điểm giảndị, sau khi thay đổi xiêm y liền đi phía cửa phủ, thầm nghĩ đợi đến khi gặpHoàng Phủ Thanh Vũ sẽ bắt hắn nói chuyện cho rõ ràng.

Không nghĩ tới khi đến trước cửa phủ, chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa, nhấtthời tâm Tịch Nhan nảy sinh nghi hoặc: "Thất gia đâu?"

Người gác cổng vội tiến lên nói: "Bẩm sườn Vương phi, lúc trưa Thất gia cùngVương phi đã vào cung, đây là xe ngựa do Quý phi nương nương phái tới, đónsườn Vương phi tiến cung ."

Tịch Nhan cảm thấy chán nản, nỗi ai oán cùng ủy khuất chồng chất trong lòngmấy ngày nay rốt cuộc cũng tràn đầy, nàng ném ấm lô đang cầm trong tay, xoayngười đi vào trong phủ.

Hạ nhân xung quanh chưa bao giờ gặp qua tình cảnh như vậy, chỉ một thoáng tấtcả đều ngây ngẩn cả người, quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nàocho phải.

Thôi Thiện Duyên vừa mới từ bên ngoài trở về nhìn thấy tình hình như thế, vộichạy đến bên Tịch Nhan: "Xin sườn Vương phi bớt giận, Thất gia an bài như vậynhất định Thất gia có dụng ý riêng. Sườn Vương phi có thể giận dỗi Thất gia,nhưng sẽ đặt mặt mũi của Quý phi nương nương ở đâu? Mặc dù tính tình Quý phinương nương dịu dàng trầm tĩnh, nhưng mà cũng là người Hoàng thượng sủng ái vàtín nhiệm nhất, xin sườn Vương phi đừng hành động theo cảm tính."

Hắn nói một hơi càng làm Tịch Nhan nổi giận hơn, từng câu từng chữ trong lờihắn nói rõ ràng nhắc nhở cho Tịch Nhan nên vì Hoàng Phủ Thanh Vũ mà lo lắng,không thể vì tùy hứng nhất thời của mình mà làm ra chuyện bất lợi cho tươnglai của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Tịch Nhan cảm thấy mình chưa từng tức giận như vậy bao giờ, trước kia mặc dùcó tức giận, cũng có thể thuận lợi che dấu, không nói không rằng sẽ âm thầmtính kế người khác. Việc tức giận như ngày hôm nay tuyệt đối trước đó chưatừng xả ra, bộ não hay tính kế trêu chọc người khác của nàng không hiểu vì saolại biến mất, nếu muốn bàn đến việc tính kế, cũng tuyệt đối không tính kế hắn!

Tức giận bất giác chuyển vì cáu giận, nàng cũng không tiện phát hỏa với ThôiThiện Duyên, lập tức liền đi trở về Hi Vi viên. Nhưng mới đi được nửa đường,nàng lại cảm thấy không cam lòng, thiếu điều nghiến răng nghiến lợi, hung hăngdậm chân, sau đó xoay người lại.

Sau khi xuống ngựa ở Thanh Hoa môn, nhuyễn kiệu do Vạn quý phi phái tới đã chờở chỗ này từ sớm. Tịch Nhan ngồi trên nhuyễn kiệu vào cung, thầm nghĩ sau khikhôi phục lại dung mạo chân thật sẽ không tiếp xúc với các vị nương nươngtrong cung, không biết vì sao Vạn quý phi này lại phái người tới đón mình vàocung?

Trong lòng nàng vẫn còn đang nghi hoặc thì nhuyễn kiệu đã đến trước điện, TịchNhan vừa ra khỏi kiệu đã nhận ra đây không phải là nơi đãi tiệc Cảnh Hoa cung,mà là Cảnh Nhân cung nơi ở của Vạn quý phi. Truyện Tiên Hiệp - -Y

Lập tức có thái giám tiến lên đón tiếp nàng: "Sườn Vương phi xin mời."

Tịch Nhan bất giác theo bước chân của hắn đi vào trong điện, trong điện khôngthấy bóng dáng một người, vừa xoay người định hỏi thái giám kia, nhưng chỉnghe hắn nói: "Sườn Vương phi xin chờ một chút." Nói xong, hắn liền đi ra khỏiđiện.

Tịch Nhan cảm thấy rất kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy từ bên trong điệntruyền đến tiếng bước chân, lập tức vòng qua bức bình phong, xuất hiện trướcmắt mình là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, phong thái ung dung caoquý, nhưng tuyệt đối không phải là Vạn quý phi. Theo phía sau nàng là một tiểuthái giám mi thanh mục tú, chậm rãi đi từng bước một về phía Tịch Nhan.

Tịch Nhan bất giác cảnh giác.

"Vài ngày trước Lục gia vì nàng mà mất bình tĩnh sao?" Nàng kia vẫn nhìn TịchNhan, đầu cũng không chuyển hỏi.

"Bẩm Vương phi, đúng vậy."

Nghe hai người đối thoại, Tịch Nhan bỗng dưng hiểu được. Nữ tử trước mắt này,nàng đã từng nghe nói qua, Hoàng Phủ Thanh Hoành vì làm vui lòng hoàng đế nênmới cưới Vương phi. Hiện giờ nàng ta xuất hiện trước mắt mình, từ nhỏ lớn lêntrong cung nên làm sao Tịch Nhan lại không đoán ra nguyên nhân? Chính là khôngbiết vị Vạn quý phi kia đang đóng vai trò gì trong vở tuồng này.

"Quả nhiên là có bộ dáng dụ dỗ đàn ông." Lục hoàng phi có chút mất bình tĩnh,"Chỉ tiếc cho dù có đẹp như thế nào thì cũng chỉ là một kẻ xuất thân từ nhahoàn mà thôi, một kẻ đê tiện, chỉ biết làm mấy chuyện xấu câu dẫn đàn ông!"

Nghe vậy, Tịch Nhan nhịn không được lạnh lùng cười, mắt đẹp vừa đảo qua, khuônmắt tràn đầy vẻ phong tình vô hạn: "Thì ra là Lục hoàng phi đến đây để khởibinh vấn tội, ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu Lục hoàng phi thật sự có bản lĩnhgiữ được Lục gia, làm sao phải nhọc công tới tìm ta? Hoặc là, Lục hoàng phi cóthể để cho các tuyệt sắc mỹ nam tử trong phủ giữ Lục gia lại, coi như là cóbản lĩnh."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...