Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 141



Đêm hôm đó, Tịch Nhan vẫn ngủ cực kỳ không yên, một mặt đó là nhớ mong HoàngPhủ Thanh Vũ, mặt khác đó là vì hòn đá đánh vào người Hoàng Phủ Thanh Hoànhngày hôm nay.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm thấy dường như có ai đó luôn luôn âm thầmquan sát mình.

Nhưng đó là ai? Nàng không dám nghĩ tới nữa, đồng thời cưỡng ép bản thân buôngtha tất cả, miễn cưỡng đi vào giấc mộng đẹp.

Đến ngày thứ hai, vẫn không có tin tức về việc hồi phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũnhư trước.

Lúc này Tịch Nhan cảm thấy có gì đó không đúng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ là một người làm việc hết sức thận trọng, nhưng lúc này đâylại vô duyên vô cớ thậm chí cũng không thông báo với nàng một tiếng liền mộtmình đi Lăng Tiêu sơn hai ngày, đã vậy còn không nói khi nào thì trở về.

Nàng chỉ sợ có chuyện lớn gì phát sinh, mặt khác lại ngại ngùng vì nói chocùng Lăng Tiêu sơn đối với nàng là một sự xấu hổ , nàng không tiện đi đến đó,bởi vậy chỉ có thể tiếp tục ở lại trong phủ chờ tin tức.

Cứ tiếp tục chờ đợi như thế thẳng đến ngày thứ ba, vẫn không có tin tức gìtruyền đến như trước.

Cuối cùng Tịch Nhan thật sự hoảng hốt, vừa định phái người đi mời Thập Nhấtđến đây, không ngờ Thập Nhất đã giành đến trước.

"Thất tẩu." Thần sắc Thập Nhất có chút lo âu, "Tẩu theo đệ cùng đi Lăng Tiêusơn một chuyến."

"Thất ca của đệ đâu?" Tịch Nhan vừa thấy bộ dáng của hắn, trong lòng bỗng cảmthấy bất an, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đệ không biết!" Thập Nhất ảo não trả lời, "Tối hôm đó không biết phụ hoàng đãnói những gì với Thất ca, ngày hôm sau Thất ca liền đi lên Lăng Tiêu sơn. Hunhấy không thể nào làm việc tùy hứng không báo trước như thế, đệ lên núi đi tìmgặp huynh ấy, nhưng huynh ấy dường như thay đổi thành người khác, tự nhốt mìnhtrong phòng, cái gì cũng không chịu nói...... Đệ cũng không biết nên làm cáigì bây giờ, dùng hết các phương pháp, nhưng Thất ca vẫn không đáp lại."

Tịch Nhan vừa nghe xong, nhất thời còn rối ren hơn so với Thập Nhất, ở trongsảnh đi qua đi lại một vòng, giống như không biết mình nên làm cái gì chophải, sau một lúc lâu cuối cùng phân phó: "Ngân Châm, ngươi chuẩn bị cho tahai bộ quần áo --" Nhưng lời còn chưa nói xong, nàng lại tự phủ quyết: "Khôngcần nữa, Thập Nhất, đệ mau dẫn ta đi, hiện tại phải đi ngay."

Đến chân núi, Thập Nhất lại lo lắng cho thân thể của Tịch Nhan: "Thất tẩu,thân thể tẩu chịu đựng nổi không? Để đệ phái người đi tìm một nhuyễn kiệu tới,nếu chẳng may tẩu xảy ra chuyện gì, đệ không mặt mũi nào nhìn mặt Thất canữa."

Trước mắt chính là Lăng Tiêu sơn, Tịch Nhan cuối cùng cũng cảm thấy yên tâmmột chút, lại nghĩ đến đứa bé trong bụng mình nên gật đầu đáp ứng.

Ngồi trên nhuyễn kiệu đi lên đến giữa sườn núi, Tịch Nhan lại đột nhiên cảmthấy đầu choáng váng, bèn bảo ngừng kiệu lại. Nguồn truyện: Y

Thập Nhất quay đến bân cạnh nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bị hù nhảydựng lên: "Thất tẩu, tẩu làm sao vậy?"

Tịch Nhan cảm thấy cả người vô lực, nhưng vẫn cố gắng lắc lắc đầu: "Thập Nhất,trong lòng ta hiện rất bất an, đệ lên núi tìm chàng trước, ta ở đây nghỉ ngơimột lát sẽ lên sau."

Thập Nhất do dự một lát, sau đó đáp ứng, để tất cả thị vệ bên người lại choTịch Nhan, còn mình đánh ngựa chạy thẳng lên núi.

Tịch Nhan dựa vào vách kiệu nghỉ ngơi một lát, sau khi cảm thấy khỏe hơn mộtchút, đang muốn xoay người phân phó tiếp tục khởi hành, bỗng thấy sắc mặt kiệuphu, thị vệ trước mắt trở nên tím tái, sắc môi trắng bệch, sau một lát, tất cảđều té trên mặt đất!

Tịch Nhan bỗng chốt cảm thấy rất hoảng hốt, không biết đến tột cùng đã xảy rachuyện gì.

"Vương phi." Mười một ám vệ đột nhiên hiện thân, nhưng sắc mặt tất cả đều táinhợt, "Lai giả bất thiện, thỉnh Vương phi nhanh chóng rời khỏi nơi đây."

"Các ngươi làm sao vậy?" Tịch Nhan thấy bộ dáng của bọn họ, trong lòng càngcảm thấy kinh hoảng hơn.

"Có người thả độc ở trên đường, Vương phi ngồi nhuyễn kiệu nên khả năng trúngđộc không sâu......" Một trong số đó lên tiếng, lời còn chưa dứt đột nhiên từhai bên đường xuất hiện một đám thị vệ, người nào cũng mặc đồ đen, dùng khănđen che kín mặt.

Kẻ cầm đầu chính là tên mặc cẩm y xuất hiện bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Hoànhngày đó.

Tịch Nhan nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nỗi tuyệt vọng dần dần lan tràn tronglòng nàng.

Mười một ám vệ vốn đã bị trúng độc, lúc này thấy tình hình như vậy, vẫn muốnliều chết bảo vệ Tịch Nhan, chiến đấu tới cùng với đám thị vệ kia, nhưng thờigian chưa tới nửa nén hương, tất cả đều bị thương, ngã xuống đất.

Lại một cơn choáng váng đầu xuất hiện, Tịch Nhan vô lực ngã ngồi trên mặt đất,ngẩng đầu nhìn về phía tên nam tử mặc cẩm y, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Gọichủ tử các ngươi tới gặp ta."

Tên nam tử mặc cẩm y kia cúi đầu, khom người nói: "Chủ tử đang ở trong phủ chờcô nương."

"Ti tiện." Tịch Nhan cắn răng hừ khẽ một tiếng, cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tớiđiều gì đó, bèn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.

Quả nhiên, như chứng minh cho suy nghĩ của của nàng, trong tầm mắt nàng xuấthiện vô số cây ngân châm, xuyên vào không khí, lặng yên không một tiếng độngđâm vào trong cơ thể nam tử trước mặt nàng.

Trong thoáng chốc tình hình lại xoay chuyển một cách đột ngột, trong phạm vixung quanh người nàng xuất hiện vô số ám tiễn, nhưng đều tránh khỏi không chạmvào nàng mà bay về phía những tên thủ hạ của Hoàng Phủ Thanh Hoành.

Sự khác biệt giữa sáng và tối nhanh chóng hiện ra, thuộc hạ của Hoàng PhủThanh Hoành phút chốc quân tan binh rã, lớp bị thương, lớp bị tử vong, cònlại, đều vội vàng quay đầu bỏ chạy xuống núi.

Cực kỳ quỷ dị , dường như chỉ trong nháy mắt, nơi này chỉ còn một mình TịchNhan đứng tại nơi đó, còn lại, hoặc là đã tắt thở, hoặc là nằm trên mặt đấtrên rỉ.

Cảm giác bị ai đó đang nhìn lại một lần nữa xuất hiện, Tịch Nhan nhìn về bốnphía cách đó không xa, cây cối um tùm, tuyết trắng phủ đầy, căn bản nhìn khôngthấy bóng dáng một ai.

Nàng vẫn đứng ở nơi đó, toàn thân vô lực, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng.Cắn răng đứng đó một lúc lâu, cuối cùng nàng hít vào một hơi thật sâu, nướcmắt biến mất, hướng tới bốn phía hô to --

"Nam Cung Ngự, huynh đi ra cho ta!"

Trong chớp mắt, phạm vi xung quanh nàng cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng rên rỉcủa những kẻ bị thương dưới chân nàng này đều biến mất. Nàng nhìn chung quanhmình, chờ đợi thân ảnh từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện.

Nhưng mà, không có một ai đáp lại nàng.

Gió núi lạnh lùng thổi qua, thổi vào mặt nàng làm nàng đau rát.

Giồng như không chịu nổi sự đau đớn, nước mắt Tịch Nhan từ từ rơi xuống: "NamCung Ngự, ta biết là huynh, huynh đi ra cho ta!"

Trước mắt vẫn không có chút động tĩnh như trước, Tịch Nhan cười lạnh mộttiếng, lui lại hai bước, vừa muốn xoay người một mình đi lên núi đột nhiên bịngười từ phía sau đỡ lấy cánh tay, đồng thời nghe được giọng nói vô cùng quenthuộc từ nhỏ đến lớn:"Nhan Nhan."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...