Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Truyện Sắc Hiệp -
Tịch Nhan được châm cứu, nên luồng khí nóng trong ngực nàng dần dần tán đi,cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập đến.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên giường một lát, nhìn nàng dần dần đi vào giấc ngủsay, mới đứng dậy, vừa đi ra ngoài hai bước, bỗng xoay người lại, lấy từ dướigối một cái hộp gấm, mở ra bên trong là những viên thuốc mà Tịch Nhan ngàyngày phải uống.
Xoay người đi ra cửa phòng, Thôi Thiện Duyên vẫn đang canh giữ ở bên ngoài,thấy hắn đi ra, vội tiến lên khoát áo choàng cho hắn, vừa muốn nói gì lại bịHoàng Phủ Thanh Vũ ngắt lời :"Ra lệng cho mười hai ám vệ phải bảo vệ thật tốtcho viện này, tuyệt đối không thể phạm một chút sai lầm."
"Tuân lệnh." Thôi Thiện Duyên lên tiếng, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa nhấc chân bướcđi, hắn vội vàng đuổi theo, "Thất gia, Cửu gia đến đây. Còn có, hôm qua Vươngphi nói sẽ đợi Thất gia trong viện của ngài, Vương phi đã ở đó đợi từ hôm quacho tới giờ, cả một đêm chưa ngủ, cũng không có ăn cơm."
Nghe đến đó, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng trầm xuống: "Ngươi làm tổng quảnquả thật rất đắc lực."
Thôi Thiện Duyên ngừng lại một chút, khom người nói: "Nô tài đáng chết."
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên vô chừng bất định, qua một lúc lâu sau, từtrong tay áo lấy ra một hộp gấm: "Giao cho phòng thuốc phối dược lại, y theotoa thuốc cũ, nhưng không cần thêm tiên mao."
Tiên mao, đó là một vị thuốc kích tình hữu hiệu.
Thôi Thiện Duyên tiếp nhận hộp thuốc, trong lòng dù có nghi vấn cũng không dámnói ra điều gì.
Vị thuốc tiên mao này, thật ra không có trong toa thuốc, là Hoàng Phủ Thanh Vũdặn thêm vào sau, nay lại ra lệnh phải bỏ vị thuốc này ra, khó tránh làm chongười ta sinh lòng nghi ngờ.
"Tiên mao?" Bỗng dưng thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Thần vang lên, tiếp theohắn bước lên phía trước tới gần Hoàng Phủ Thanh Vũ, cố ý đè thấp thanh âm củamình, trong giọng nói không chút che dấu sự phẫn uất, "Không phải nàng đang cóthai sao? Vì sao huynh có thể bỏ thêm tiên mao vào trong thuốc của nàng? Huynh--"
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền bỏ đi.
"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần vội kéo hắn lại, "Vì một nữ nhân như vậy,huynh còn muốn từ bỏ bao nhiêu thứ nữa đây? Lúc trước ngôi vị thái tử vị cònchưa tính, nay hổ phù trên tay Lâm thừa tướng huynh cũng không muốn sao? Lâmthừa tướng vì thánh chỉ tứ hôn ngày hôm qua đã rất giận, thế mà huynh còn đểcho Lâm Lạc Tuyết đợi huynh cả một đêm, nếu chuyện này lọt vào tai Lâm thừatướng, hắn chắc chắn sẽ vì việc này tuyệt giao với huynh, với tính tình củaphụ hoàng hiện nay, những việc chúng ta làm lúc trước hết thảy đều trở thànhcông cốc!"
"Ta tự biết chừng mực." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên đáp lại một câu, ánh mắtphiêu lãng hướng về phương xa.
Hoàng Phủ Thanh Thần giận dữ cười lớn: "Được, huynh tự biết chừng mực, nay tachỉ hỏi huynh, cái gọi là chứng cứ huynh nằm trong tay để có thể chứng minhThập Lục thúc trong sạch là thật hay giả? Thật ra cái gì huynh cũng đều khôngcó, chỉ vì muốn cho nàng ngoan ngoãn theo huynh hồi phủ, huynh mới lợi dùng tađể lừa nàng?"
Thấy hắn không nói lời nào, trên mặt vẫn giữ vẻ hàn băng như trước, Hoàng PhủThanh Thần nhất thời cười ha hả: "Thì ra là thế. Như vậy Thất ca, huynh nóicho ta biết hiện tại huynh muốn làm gì? Huynh sẽ không vì nàng mà đi cứu ThậpLục thúc chứ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn về phương xa, không nói được một lời,thấy hắn không nói gì để phản bác lại, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cười lạnh mộttiếng: "Không thể nói lý!"
"Nàng không giống với Đạm Tuyết." Trước khi Hoàng Phủ Thanh Thần xoay ngườirời đi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùngvang lên từ phía sau, ánh mắt hắn nhuốm vẻ thê lương, "Ta chỉ muốn giữ lạinàng, chỉ vậy thôi."
Đề cập tới Đạm Tuyết làm cho khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhăn nhúm lại,bước chân cứng ngắt không thể di chuyển. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, thanhâm khàn khàn: "Bây giờ huynh tính làm sao đây? Huynh không dùng vị thuốc tiênmao nữa, về sau...... Huynh sẽ làm sao bây giờ?"
----------------------------------------------
Trong Thanh huy viên, Lâm Lạc Tuyết đang đứng trong chính sảnh lưng đưa vềphía cửa, dung nhan thảm đạm, lông mày khóe mắt đều hiện lên vẻ mỏi mệt.
Ánh sáng bên trong bỗng bị che làm căn phòng tối sầm lại, nàng vội vàng quayđầu lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang từ cửa tiến vào, thân hình vẫn nhanh nhẹn nhưtrước, ánh mắt cũng ôn nhuận giống như lúc ban đầu.
"Thất gia." Nàng ách cổ họng gọi hắn, âm điệu ủy khuất từ trước tới nay chưatừng có.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cởi áo choàng xuống đi về phía nàng, cúi đầu xem xét sắcmặt của nàng, sau đó mỉm cười: "Nàng làm sao vậy? Sao cả đêm qua lại khôngngủ?" Dứt lời, ánh mắt hắn quét về phía các tỳ nữ đang đứng chung quanh, thulại nụ cười, "Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào vậy?"
"Thất gia, ta chờ ở trong này, vì đợi một câu nói của Thất gia thôi." Lâm LạcTuyết kéo cổ tay áo của hắn lại, ánh mắt ngập nước, "Ngày đó chàng tới cửa cầuthân, cưới ta, đến tột cùng là vì lý do gì?"
Cho đến hôm nay, nàng vẫn nhớ rõ như in bữa tiệc tại phòng khách trong phủThừa Tướng ngày đó, nàng ngồi lặng lẽ sau bức rèm che rủ xuống nhìn ra ngoài,đúng lúc đó xuất hiện trong tầm mắt nàng là một nam tử ôn nhuận, phong tháinhư thần tiên lay động lòng người đang nghiêng người ngồi ở nơi ngược sáng nênnàng chỉ nhìn thấy một bên gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Sau đó, nàng nghe được lời hắn nói, tim đập mạnh, chỉ một thoáng nàng đã vĩnhviễn đánh mất trái tim nàng vào tay người đàn ông trước mắt.
Hắn nói, Thanh Vũ mặc dù bất tài, cũng hy vọng tìm được một hiền thê. Nếu cóthể cưới Lâm tiểu thư, nhất định là phúc trạch thâm hậu, thỉnh Thừa tướngthành toàn.
Khi đó, nàng mới đoàn tụ với phụ thân bị thất lạc nhiều năm, vừa trở về phủThừa Tướng, ngoại trừ dung nhan xinh đẹp, những thức khác nàng đều là hai bàntay trắng, có thể được một nam tử xuất chúng, nổi trội như vậy tới cửa cầuhôn, niềm vui sướng đó tràn đầy chiếm cứ nội tâm nàng, thậm chí nàng quên cảbản thân là tiểu thư phủ Thừa Tướng.
Cho đến khi nhìn thấy Tịch Nhan, nàng mới biết trên đời này còn có một nữ tửxinh đẹp như vậy, không chỉ đẹp mà là xinh đẹp hiếm có.
Cuối cùng, nàng mới nhớ tới phải hỏi hắn, lúc trước, vì lý do gì lại cướinàng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhíu mi, đợi nàng nói xong, vẻ mặt của hắn như ngheđược chuyện buồn cười nên bật cười lên. Sau khi cười xong, hắn không để ý ánhmắt các tỳ nữ chung quanh, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên: "Vì một vấn đềkhông đáng để nhắc đến mà nàng chờ ta cả một đêm sao?"
"Đối với Thất gia mà nói, đây là vấn đề không đáng để nhắc tới sao?" Lâm LạcTuyết dường như sắp khóc đến nơi, "Nhưng đối với Lạc Tuyết mà nói, đáp án nàyrất trọng yếu."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mí mắtcủa nàng, lau đi nước mắt của nàng, che khuất tầm mắt của nàng, tiến đến bêntai nàng, thấp giọng nói: "Bởi vì nàng Lâm Lạc Tuyết, là Vương phi mà HoàngPhủ Thanh Vũ ta muốn kết hôn."
Nghe vậy, Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng khóc thút thít một tiếng, xưa nay bề ngoàinàng luôn cố gắng kiên cường, lãnh đạm cùng cao ngạo, giờ phút này toàn bộ đềubị phá nát, vùi vào trong lòng hắn cúi đầu khóc lớn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ánh mắt dần dần trở nênthâm thúy.
