Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 113



Khung cảnh trên Lăng Tiêu sơn rất thanh u, theo lý thì đây quả thực là nơi rấttốt để nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng Tịch Nhan bị mắc bệnh phong hàn, từ khi lênnúi, nàng bị bệnh kéo dài gần hai tháng mới miễn cưỡng khỏe lên một chút.

Sau khi thân thể dần bình phục, mỗi sáng tinh mơi nàng thường đến Phật đườngcủa Thái Hậu, theo bà niệm kinh lễ Phật, ngẫu nhiên sao chép kinh thư, quéttước Phật đường. Sau khi ra khỏi Phật đường, thường thường nàng sẽ đi đến nơiTử Ngạn ở, giúp đỡ hắn chăm sóc hoa cỏ để có thể vượt qua được trời đông giárét.

Vào một ngày nọ, Tử Ngạn ra ngoài trở về, vừa mới đi vào vườn hoa, đã nhìnthấy thân ảnh của nàng, gầy, cô độc, đứng giữa đám hoa cỏ, y phục trên ngườitrông u ám, gió lạnh thổi quá, áo váy nàng tung bay trong gió.

Tử Ngạn không biết vì sao cảm thấy cả kinh, vội vàng bước về phía trước, cầmlấy cổ tay nàng.

Lúc này Tịch Nhan mới phát hiện ra hắn, xoay người lại, trên mặt tràn ra vẻtươi cười: "Huynh đã trở lại." Dứt lời, nàng lại nhìn về phía cánh tay mìnhđang bị hắn nắm chặt, nghi hoặc nói, "Làm sao vậy?"

"Nhan Nhan......" Tử Ngạn thống khổ nhìn nàng, lẩm bẩm nói, "Đừng buông xuôinhư vậy, nàng không thể buông xuôi như vậy?"

"Ta làm sao chứ?" Tịch Nhan trợn to mắt nhìn hắn, sau đó mỉm cười, thoát khỏicánh tay hắn, "Ta không phải tốt lắm sao?" Nói xong, nàng liền cúi ngườixuống, dùng sức nhổ một cây cỏ dại.

"Không tốt, một chút cũng không tốt." Tử Ngạn lại nàng kéo đứng dậy, làm chonàng phải đối mặt với mình, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc bi thương, "NhanNhan, nàng không biết, lúc ta vừa mới nhìn thấy nàng...... Ta cuối cùng cảmthấy, nàng có vẻ sẽ bị gió thổi bay đi mất...... Không nên như thế này, nàngkhông nên như vậy...... Cho dù Lão Thất hắn lừa nàng, nàng cũng không nên nhưvậy."

Từ khi nàng lên đây cho tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc tới Hoàng PhủThanh Vũ.

Một tháng trước, vào ngày Hoàng Phủ Thanh Vũ quyết định sẽ cùng Tịch Nhanthành hôn, vào ngày đó, Tịch Nhan vẫn đang ốm nằm liệt giường, ngày ngày vừauống thuốc xong liền nôn ra ngay, ngay cả ngự y điều trị cũng thúc thủ vôsách, chỉ có thể qua một ngày xem như là may mắn một ngày. Chính vào ngày đó,tân vương phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ -- Anh vương phủ, đang tổ chức tiệc vuinhư đã định.

Theo truyền thuyết, đó là một hôn lễ vô cùng long trọng, cơ hồ mọi người trongtoàn kinh thành phải đều tràn cả ra đường, chem lấn lẫn nhau để xem một hôn l�rầm rộ trước nay chưa từng có. Người mà Anh vương Hoàng Phủ Thanh Vũ cướichính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của đương triều tả tướng đứng đầu triều ca,tiểu thư của Lâm gia.

Nghe nói, vào ngày đó, tân lang ngọc thụ lâm phong, phong thái tuấn mỹ nhưthần tiên giáng thế.

Nghe nói, vào ngày đó, tân nương dịu dàng tú lệ, phong tư yểu điệu khuynh đảochúng sinh.

Nghe nói, sau tân hôn, phu thê hai người ân ái vô song.

Sau ngày đó, thân thể Tịch Nhan vốn không hề khởi sắc bỗng nhiên trong lúc đógiống như có duyên gặp được thần tiên cứu giúp, sức khỏe càng ngày càng tốt,nhưng sau khi nàng khỏe thì thân thể lại gầy đi, càng ngày càng hao gầy.

Ánh mắt Tử Ngạn vốn trong trẻo cũng theo sự hao gầy của nàng mà càng ngày càngảm đạm đi.

Sau khi Tử Ngạn nói xong, Tịch Nhan chỉ nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa,thuận tay mở túi phân ra, thành thạo rãi vào vườn hoa, hồi lâu sau mới mởmiệng: "Ta khỏe thật sự, trước nay tới giờ chưa bao giờ khỏe như vậy."

Lúc nói lời này, nàng rãi phân xong, buông túi phân xuống, hướng về phía TửNgạn mỉm cười: "Được rồi, ta đi về, chuyện tưới nước giao cho huynh ."

Tử Ngạn kinh ngạc nhìn nàng buông túi phân xuống sau đó xoay người ra khỏivườn hoa, môi giật giật, nhưng cuốu cùng không nói gì thêm.

Hắn tin tưởng, nếu nói cho nàng hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ mang theo tânVương phi mới cước lên núi bái kiến Thái Hậu, nàng nhất định sẽ tìm lấy cớ nánlại, ở lại trong căn nhà tranh của hắn mà không phải về nơi ở của Thái Hậu đểđối mặt với tình huống tàn nhẫn như vậy. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy bộ dạngphó mặc tất cả của nàng, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình không nên nói.

Lúc Tịch Nhan về tới cổng chùa liền nhận ra có gì đó khác lạ, bởi vì phật mônxưa nay luôn yên tĩnh thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một đội thị vệ canh gácchung quanh.

Trong nhất thời, Tịch Nhan cảm thấy giật mình, tiến thối lưỡng nan.

"Ai đó?" Các thị vệ nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc trong yphục trắng, nhất thời đều kinh ngạc, đôi mắt của tất cả đều mở to khi nhìnthấy đôi mắt sáng ngời, thanh nhuận của nàng, mọi người cảm thấy ở một nơithâm sơn cùng cốc mà có một nữ tử như vậy không là tiên nữ thì cũng là hồ ly.

Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, liền xoay người muốn đi, những thị vệ thấythân phận nàng không rõ, lại tuyệt sắc như thế, làm sao chịu thả nàng đi, liềntiến lên ngăn nàng lại: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tịch Nhan lâm vào tình thế bất đắc dĩ, chỉ có thể thản nhiên trả lời: "Ngườiđang tu tâm dưỡng tính."

Lúc này, từ trong chùa có một chú tiểu đi ra, thấy tình hình này liền tiến lêngiải thích: "Vị cô nương này là người cùng Thái Hậu ăn chay niệm phật, thỉnhcác vị đừng là khó nàng."

Những thị vệ vừa nghe đến Thái Hậu, làm sao còn dám nhiều lời nữa nên thả nàngđi.

Tịch Nhan vừa đi được hai bước, chợt nhớ tới điều gì bàn quay trở lại đi đếnbên cạnh một thị vệ hỏi: "Các ngươi là người trong phủ nào?"

"Anh vương phủ."

Anh vương phủ.

Hô hấp Tịch Nhan cứng lại, chưa kịp phục hồi tinh thần lại, liền đi về hướngcủa chú tiểu. Nàng đi như trốn chạy vào đại điện như thể vừa trông thấy điềugì làm mình kinh sợ, sau khi hoàn hồn lại liền đứng yên tại chỗ, cố gắng đithong thả từng bước về phía trước.

"Tiểu Tuệ, ta bỗng nhiên nhớ lại đã để quên một số thứ ở chỗ Tử Ngạn, ta muốnđi đến đó lấy về."

Chú tiểu không quay đầu lại đáp ứng một tiếng, rồi tiếp tục đi vào nội đường.Tịch Nhan một mình đứng ở chỗ cũ, tấm rèm cửa đung đưa lên xuống làm dung nhantuyệt mỹ hao gầy của nàng lúc sáng lúc tối. Gió thổi từ ngoài phòng vào làmnàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, sau khi rùng mình mới có thể nhúc nhích, thân hìnhđang cứng ngắt hơi cử động một chút rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Ánh sáng trong đại điện bỗng nhiên thay đổi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Tịch Nhan quay đầu lại, trong nháy mắt liền trông thấy một người đang tựa vàotượng phật nhỏ ngay cửa.

Thân hình rất quen thuộc, thanh tuyển, cao to, nhanh nhẹn.

Hắn đứng ở nơi đó nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, hồi lâu sau mới lộ ra nụ cười,Tịch Nhan bất giác không cảm thấy ôn nhuận chút nào, chỉ cảm thấy nụ cười kiathần bí khó lường như lúc ban đầu, làm cho người ta lạnh giá.

Hắn cười, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, nàng có từng nhớ đến ta không?"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...